Thơ về trăng là biểu tượng lãng mạn được nhiều thi nhân sử dụng. Từ dòng thơ cho thiếu nhi, thơ trữ tình đến kháng chiến, trăng luôn có cách xuất hiện riêng khiến bạn phải bất ngờ vì cách dùng của tác giả.
Thơ về trăng là biểu tượng lãng mạn được nhiều thi nhân sử dụng. Từ dòng thơ cho thiếu nhi, thơ trữ tình đến kháng chiến, trăng luôn có cách xuất hiện riêng khiến bạn phải bất ngờ vì cách dùng của tác giả.
Mùa trái lạ, điệp trùng bờ bến lạ
Đất hoang dã gọi tay người đến vỡ
Thép gai còn nham nhở dấu ngày qua
Những đoàn người đi lập lại làng quê
Bàn tay trắng bắt đầu nhen bếp lửa
Trận mưa đầu trên luống cày mới vỡ
Hạt lúa đầu qua kẽ ngón tay chai
Đất ở đây gắn người với con người
Biết thương yêu và hiểu về Tổ quốc
Nhưng ở đây chưa bao giờ biết rét
Chỉ mình em nghe rét nhớ về anh
Miền nắng xa thăm thẳm một mình
Mùa thay lá của những hàng cơm nguội
Đường Nghi Tàm bát ngát gió Hồ Tây
Trong quán nhỏ tách cà phê ấm nóng
Thương màu cúc giữa đông vàng rạo rực
Đêm phương Nam em thức nhớ về anh
Căn phòng con riêng của chúng mình
Nước trong phích, hoa trong bình gốm cũ
Sách trong giá và thơ trong trí nhớ
Những màu áo báo gió mùa đã tới
Nắng ẩn vào sau những mái nhà riêng
Chiều mùa đông anh đi dạo cùng em
Qua phố cũ, qua những đường phố mới
Gạch vừa lát, hàng cây còn trẻ tuổi
Những ngôi nhà như tiếng hát lên cao
Mùa đông này biết có những ai xa?
Bàn tay nhỏ che dưới trời nắng gắt
Những đàn chim bay tìm nơi đất ấm
Em muốn mang chút nắng tới quê nhà.
Lại đã thêm một mùa đông nữa đến
Phố ngoài kia như vội sớm lên đèn
Hoa sữa muộn mằn cố thơm cuối vụ
Người qua đường trong sương sớm lạ, quen...
Mùa đông đến nghĩa là nâu mái phố
Nghĩa là khăn len áo gió ngại ngùng
Nghĩa là bắp ngô nướng thơm hồng trên bếp lửa
Con mèo con không buồn ra sân nữa
Cuộn tròn xoe bên bếp ấm no tròn
Ai bảo tại gió ngoài kia se lạnh
Làm cho mèo thêm lười giấc ngủ ngon...
Ở dưới phố, cây vàng thêm lớp nữa
Cứ chen nhau đẩy thuyền lá đầy đường
Xui bước chân những ai người khách lạ
Lại chạnh lòng phiêu bạt nhớ cố hương
Hà Nội phố - Hà Nội đông nữa đến
Hà Nội trầm tư trong gió bấc đầu mùa
Hà Nội trở mình trong đêm chớm lạnh
Đừng xui tình nhớ lại chuyện ngày xưa...
Liệu có ai đi ngang cửa không vào?
Cái cánh buồm của một thời hoa đỏ
Đến bây giờ... xa thẳm tận phương nao...
Em lẽo đẽo đi theo mùa đông tới
Biết những ai lần đầu tiên xa xứ...
Nghe dương cầm có nhớ ngón tay ngoan...???
Cho mây lặng lờ, cho nước ngất ngây
Cho vì sao rụng xuống mái rừng say
Suối gì trong trắng vẫn đồng trinh
Một mai tôi chết bên khe Ngọc Tuyền
Chắp tay tôi lạy cả miền không gian
Tôi hoảng hồn lên, giận sững sờ.
Thơ ngắn về gió chứa đựng nhiều cung bậc cảm xúc. Có lúc gió thật dịu êm cũng đôi khi là sự mạnh liệt, mạnh mẽ.
Thơ hay về trăng cho thiếu nhi thường có số chữ ít, câu từ ngắn gọn, dễ nhớ.
Hoàng lan hoa sữa thơm lừng không gian
Hồ Tây, Hoàn Kiếm, Thuyền Quang
Nước thu sóng sánh soi hàng mây bay
Cây me cây sấu có thay lá vàng?
Giục anh trở lại cầm bàn tay em.
Ba mươi sáu phố rành rành chẳng sai.
Hàng Buồm, Hàng Thiếc, Hàng Bài, Hàng Khay
Hàng Lờ, Hàng Cót, Hàng Mây, Hàng Đàn
Hàng Mã, Hàng Mắm, Hàng Than, Hàng Đồng
Hàng Hòm, Hàng Đậu, Hàng Bông, Hàng Bè
Hàng Vôi, Hàng Giấy, Hàng The, Hàng Gà
Trải xem phường phố thật là cũng xinh
Phố giăng mắc cửi, đường quanh bàn cờ
Bút hoa xin chép nên thơ lưu truyền.
con rùa vàng gửi bóng ở trên mây
cây si mọc chúc cành xuống nước
Thê Húc cong cong một nét lông mày
Tóc em dài cho ta nhìn thấy gió
em sâu sắc như kinh thành cổ kính
gốc si già da mốc ngói rêu xanh
tường nhà lở vôi cửa gỗ bức bàn
ta lặn lội như một thằng ăn trộm
nơm nớp lo mình bị bắt quả tang
để dành thành mất cắp cả tình yêu
cái vu vơ chết đuối dưới sương chiều
Cửa gỗ cài then....bóng em mất hút
xe cúp đã thay cho ngựa tía võng điều
ta trở lại gốc si già...và làm lại
làm thơ tình tặng những lứa đang yêu...
Để cho cô Tấm nhẹ nhàng bước ra
Để cho cu Tí dâng quà biếu ông.
Để cây mang nặng uốn cong vòm trời.
Đêm rằm tỏa sáng muôn lời múa ca.
Yêu thương mẹ gọi luôn là bé Trăng!
Vẫn còn rất nhiều bài thơ hay được cập nhật tại Thepoetmagazine. Bạn có thể theo dõi để biết thêm nhiều áng thơ cảm xúc về trăng, trời, gió, phong cảnh thiên nhiên, đất nước.
Lâu lắm rồi mới ra đường buổi tối
Gió rất nhẹ làm ánh đèn xao động
Đường phố vẫn đông người qua lại
Dạo trên đường ríu rít bên nhau
Thoáng nhìn như cảnh ở trong tranh
Những công trường xưởng máy lò hơi
Hoa sữa thơm ngào ngạt khắp đường
Vẫn ngỡ ngàng mùa thu quê hương.
Trăng rằm tháng Tám (Tác giả: Chưa rõ)
Thơ về trăng là một trong những tuyển tập thơ về thiên nhiên hay, cảm xúc. Ngoài ra, rất nhiều áng văn hay về cảnh vật quê hương, đất nước cũng đã tổng hợp để bạn theo dõi, cảm nhận.
Nửa dường nhung nhớ, nửa xa xôi.
Bóng chiều bàng bạc bóng Hồ Tây
Mùa xuân thấp thoáng như cô gái
Lấp lánh hoàng hôn những mái nhà.
Hoa đào nghiêng nụ lung linh gió
Lất phất mưa bay ướt lạnh thềm.
Bản gốc: Sàng tiền minh nguyệt quang, Nghi thị địa thượng sương. Cử đầu vọng minh nguyệt, Đê đầu tư cố hương.
Bản dịch thơ: Ánh trăng sáng bên đầu giường, Ngỡ như mặt đất phủ sương bốn bề. Ngẩng đầu trăng thực như mê, Cúi đầu chợt nỗi nhớ quê ngập lòng.
Khác với những bài thơ về Hà Nội mùa thu, thơ về Hà Nội mùa đông mang chút buồn man mác của tiết trời giá lạnh. Nỗi nhớ nhung, hoài niệm dường như cũng thấm vào từng câu chữ.
Ngọn gió nào mang anh tận cùng cơn khát
Xa vầng trăng xanh mang hồn sông Hương
Nhạc khúc nào đưa anh vào vùng mê đắm
Cơn mưa xé nát buổi chiều mái phố
Mong mưa cuốn đi khoảng trời xa cách
Xích lại gần nhau một giấc mơ yêu.
Vài tiếng chim khắc khoải vọng về
Sâm cầm về đâu cánh nghiêng trời
Lũ lượt xuống đường đón gió mai
Ta ngẩn ngơ tìm phía nắng phai.
Trễ chuyến giao thừa không về kịp
Đóa quỳnh chợt thức giữa chiêm bao.
Biển đêm giương mắt ngó em xuống biển trần truồng vòng hông hoang ánh bạc như thuỷ thần rung chuông
Anh đứng che đầu gió tóc bay vào biển đêm thuỷ thần đưa tay vẫy biển rì rào ngợi khen
Chỉ có biển và em cùng hát lời ân ái ngực tròn như đồi trăng thả ánh vàng xuống đáy
Những bài thơ ngắn về trăng cũng có thể hài hước, chế đem lại tiếng cười cho bạn đọc. Một số câu thơ hay đã được tổng hợp như:
1/ Ta đem lòng này gửi trăng sáng
Ai ngờ trăng sáng chiếu xuống mương.
Mây ghen cái bóng, trút màn mưa đêm.
4/ Có ai sinh ra là một mảnh hoàn thiện,
Đến cả trăng cũng khuyết rồi tròn.
6/ Trăng lên rồi đó anh tề Nói chi thì nói em về kẻo mẹ la Mẹ la thì mặc mẹ la Cho anh ” thơm ” cái mới về ngủ ngon Ngủ ngon thì mặc kệ anh Anh thơm anh thích nhớ nhau lúc này Em này anh đã yêu rồi Suốt đời anh chỉ yêu mình em thôi Anh nói như đã đúng rồi Anh yêu cho chán anh rời em đi Ngước mặt lên hỏi ông trời Suốt đời yêu mãi em này mà thôi Ô- kê em đã tin rồi Em này dâng hiến cho đời thêm vui Sáng mai em gọi anh hoài Mà sao nghe máy cứ ò í e Thì ra anh đã qua Hàn Đổi tên thành chữ ” Bye Bye ” em nè
7/ Trăng lên đỉnh núi trăng tà Đường cong em thế, ai mà không mê
Trăng lên đỉnh núi trăng tà Tiên sư bố đứa vợ già dở hơi
Trăng lên đỉnh núi trăng tà Mình yêu ta thực hay là yêu chơi? Trăng lên đỉnh núi trăng ngời Yêu thời yêu thực, yêu chơi làm gì!
8/ Đêm thu buồn lắm chị Hằng ơi! Trần thế em nay chán nửa rồi. Cung Quế đã ai ngồi đó chửa? Cành đa xin chị nhấc lên chơi. Có bầu có bạn, can chi tủi, Cùng gió cùng mây, thế mới vui. Rồi cứ mỗi năm rằm tháng tám, Tựa nhau trông xuống thế gian cười.
Những câu thơ mô tả về trăng ngày thu mang theo cảm xúc rất riêng, bạn có thể theo dõi một vài câu thơ lắng đọng sau:
Nhắc chuyện yêu đương ở dưới cầu
Đêm ấy trăng thu vui vẻ lạ!Người ta cười nói đến nhân duyên
Gặp gỡ bên đường cũng thản nhiên?
Đêm trước ta ngồi dưới bãi trông
Con trăng mắc cỡ sau cành thông
Buồn buồn ta muốn về, trăng hỏi:
Quên cả hổ ngươi, cả thẹn thuồng
Đứng rũ trước thềm nghe ngóng mãi
Ta lẫy tình nương, rủa biệt ly!
Tổng hợp các bài thơ về trăng hay và ý nghĩa dành cho những ai yêu thích thơ ca, đặc biệt là hình ảnh trăng. Với tâm hồn thi sĩ lãng mạn thì hình ảnh trăng không thể thiếu trong thơ ca của các tác giả.
1 – Bài thơ của Phan Vũ viết vào tháng chạp năm 1972, khi cuộc chiến tranh Mỹ – Việt đang trong giai đoạn cuối, khi sự khốc liệt và chịu đựng trên khắp xứ sở như đã đến mức tột cùng. Huỷ diệt có thể dẫn đến sớm kết thúc cuộc chiến. Bài học về hai thành phố Nhật Bản vẫn còn. Có lẽ trong quyết định rải thảm Hà Nội bằng pháo đài bay B52 có mối liên hệ này.
Hà Nội – thành phố nhỏ, nghèo, lặng lẽ, ít màu sắc rực rỡ. Cái màu sắc chính khi đó là màu xanh xám. Màu xanh của rêu tường, màu xanh của áo phòng không. Viết gửi những người đi xa khi thành phố quê hương đang bị tàn phá khốc liệt, bài thơ của Phan Vũ không có tiếng bom rơi, không có nhà đổ, không có người chết. Chỉ có lời bình thản của những ngày bình an. Giữa sự sống và cái chết, bình thản là một chọn lựa.
2 – Tuy phân ra nhiều chương, nhưng bài thơ như không có sự khác biệt giữa các chương. Tất cả là cảm xúc của tác giả về phố và người Hà Nội. Ba chữ Ta còn em được lặp nhiều lần, mở đầu cho nhiều khổ thơ. Đại từ em phải chăng có thể hiểu là phố Hà Nội, là người con gái nào đó ẩn hiện suốt bài thơ? Tác giả, người ở lại trong thành phố bom rơi, như đã hoá thân. Ta còn em… vì không muốn mất và không mất.
Bài thơ nhiều hình ảnh, từng chữ, từng câu được chắt lọc kĩ lưỡng. Nhưng có lẽ điều làm bài thơ thật hay là những câu chắt lọc rất đẹp ấy được viết thật giản dị. Giản dị như nói, như những lời người thân nhắn gửi. Và vì thế mà gửi gắm được tới người đọc, tới người đi xa.
3 – Thơ có nhạc và nhạc có thơ. Hay vì bản nhạc đã thấm vào lòng mà đọc bài thơ luôn thấy ngân nga tiếng hát. Hay vì bài thơ ngọt ngào mà khi đọc lòng thường cất tiếng hát theo.
4 – Hà Nội – phố có nhiều câu chữ, nhiều hình ảnh “đắt”, gợi cảm xúc, gợi nhớ về những gì thật riêng của thành phố, những gì thật riêng của mỗi người. Đó là những lời tần ngần về ngôi sao lẻ, chiếc lá lạc, mối tình hờ, giàn thiên lý chết khô, giọt sương nhoà nhoà bóng điện, tóc xoã xoã bờ vai…
Một chút nao nao, một chút bâng khuâng, một chút lung linh.
Về những căn nhà cũ của ba mươi sáu phố phường. Ở Hà Nội, chỉ những nhà đã xây cất từ thời Pháp mới có thang gác bằng gỗ, cũ lắm rồi.
Thang gác cọt kẹt thời gian Thân gỗ…
Về Hồ Tây mênh mông mà đứng đâu cũng thấy chiều tan trên mặt nước.
Nắng chiều phai trên sóng Tây Hồ. Những bước chân tìm nhau Rất vội
Về những mái nhà xưa xiêu xiêu cùng năm tháng.
Tháng năm buồn lệch xô ngói âm dương Ai đó ngồi bên gốc đại
Về tiếng chuông chiều nhà thờ quen thuộc.
Chiều tan lễ, Chuông nguyện còn mãi ngân nga… Về một cuộc sống còn nhiều vất vả, một thuở xa xưa đã hào hoa. Toa xe điện cuối ngày. Áo bành tô cũ nát Lanh canh! Lanh canh!
Người nghệ sỹ lang thang hè phố Bơ vơ Không nhớ nổi con đường. Ngay trước cổng nhà mẹ cha
Và khắc khoải của sự sáng tạo vốn không có bến bờ.
Những câu thơ, những bức tranh Đời đời Lỡ dở…
5 – Bài thơ thấp thoáng nét kiêu sa của người con gái.
Rì rào cơn lốc nhỏ Gót chân ai qua mùa lá đổ? Để rồi mọi gã trai Hà nội si tình Lặng lẽ theo em về phố…
Nhưng nhiều hơn vẫn là những con người của cuộc sống hằng ngày bình dị, là bà quán mê câu chuyện nàng Kiều, là cô nàng mắt lúng liếng, đong đưa, là những chàng trai say suốt mùa…
6 – Hà Nội – phố có nhiều câu thơ lạ và đẹp, và vì thế mà đẹp hơn.
Khuôn mặt chưa quen Bỗng xôn xao nỗi khổ!
Người ta thường chỉ nói xôn xao nỗi nhớ. Nhưng nhớ đã thành khổ là nhớ lắm. Thấy khổ vì người lạ thì chắc đã thầm mong nhiều. Khổ nhưng mong nên mới xôn xao.
Ta còn em tiếng trống tan trường Áo thanh thiên điệp màu liễu rủ. Đôi guốc cao mài mòn đại lộ
Guốc gỗ mài mòn được đại lộ bao giờ? Thuở ấy con gái Hà Nội hay đi guốc. Đôi guốc được tác giả hai lần nói đến trong bài thơ.
Bỏ quên guốc bên ghế đá thì phải say sưa lắm, cũng say như áo qua cầu gió bay.
Ta còn em cô hàng hoa Gánh mùa thu Qua cổng chợ
Hà Nội có nhiều làng trồng hoa, Nhật Tân, Nghi Tàm, Quảng Bá, Ngọc Hà… những làng quanh Hồ Tây. Đàn bà, con gái nhà trồng hoa cũng thường là người gánh hoa vào phố bán. Gánh hàng hoa Hà Nội đã đi vào văn học mấy chục năm trước. Gánh gồng là việc nặng, nào có thơ gì. Nhưng gánh mùa thu vào phố thì thật đẹp, thật trân trọng và biết ơn.
Thơ ca hay nói đến Hà Nội với hoa lan, hoa sữa. Cây bàng lại thường đem lại cho tôi thật nhiều nỗi nhớ về tuổi thơ Hà Nội. Lũ trẻ con chúng tôi thường đi chọc hay ném những quả bàng chín vàng ăn ngọt lừ. Rồi hạt bàng phơi khô đập lấy nhân ăn béo ngậy. Cây lá xứ mình xanh quanh năm, ít cây như cây bàng lá chuyển màu từ xanh sang đỏ, rồi rụng rồi chỉ còn những cành trơ trụi khẳng khiu run run trong gió bấc (mà tác giả bài hát Hà Nội – phố đã gọi là cây bàng mồ côi mùa Đông).
Ta còn em chiếc lá bàng đầu tiên Nhuộm đỏ Đấy là khi mùa đông đến. Rồi mùa Đông đi qua mùa Xuân tới, khi trời Hà Nội hơi mưa phùn, hơi se se lạnh, cây cối trổ lộc, sẽ thật ấm lòng nhìn thấy cành cành xanh nõn lá non.
Chi chít chồi sinh Màu ước vọng in hình
Và mùa Xuân bỗng xôn xao khi qua đường chợt thoáng thấy tay trần con gái trong cửa sổ.
Ta còn em cánh tay trần Mở cửa Mùa Xuân trong khung
7 – Từ thuở mang gươm đi mở cõi Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long… Tháng chạp năm 1972, sau hai năm đầu đại học ngành toán, tôi đã trong quân đội và xa Hà Nội. Đêm đêm trong căn hầm bên bờ Thạch Hãn chúng tôi quây quanh chiếc đài bán dẫn nhỏ ngóng chờ giọng nói thân quen, “đây là tiếng nói Việt Nam, phát thanh từ Hà Nội, thủ đô nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà”. Biết Hà Nội bị B52 đe doạ. Rồi một ngày bỗng không bắt được tín hiệu gì, mở máy chỉ thấy u u. Nhìn về trời đêm phương Bắc xa xăm mà lòng thắt lại…
Hà Nội bé nhỏ đã qua gần một thế kỷ của xung đột và chinh chiến, của những tàn phá và xây dựng, của những điều làm Hà Nội “đẹp và chưa đẹp”. Trong những ngày khốc liệt ấy, cái “ta còn” trong bài thơ của Phan Vũ là tình yêu bình dị của cuộc sống Hà Nội. Mãi mãi vẫn còn!
* Gửi những người Hà Nội đi xa…
Chương một Em ơi ! Hà Nội – phố ! Ta còn em mùi hoàng lan Còn em hoa sữa. Tiếng giày gọi đường khuya Thang gác cọt kẹt thời gian Thân gỗ… Ta còn em màu xanh thật đêm Ngôi sao lẻ Xào xạc chùm cây gió Chiếc lá lạc vào căn xép nhỏ Lá thư quên địa chỉ. Quay về…
Ta còn em một gốc cây, Một cột đèn Ai đó chờ ai? Tóc cắt ngang Xõa xõa bờ vai… Ta còn em ngã ba nào? Chiếc khăn quàng tím đỏ, Khuôn mặt chưa quen Bỗng xôn xao nỗi khổ! Góc phố ấy mở đầu Trang tình sử… Ta còn em con đường vắng Rì rào cơn lốc nhỏ. Gót chân ai qua mùa lá đổ? Nhà thờ Cửa Bắc, Chiều tan lễ, Chuông nguyện còn mãi ngân nga…
Ta còn em khúc tự tình ca Đôi chim khuyên gọi nhau trong bụi cỏ Đôi guốc bỏ quên bên ghế đá, Tiếng ve ra rả mùa hè… Còn em đường cũ Cổ Ngư La đà, Cành phượng vĩ. Hoàng hôn xa đến tự bao giờ, Nắng chiều phai trên sóng Tây Hồ. Những bước chân tìm nhau rất vội, Tiếng thì thầm sớm hôm buổi tối, Cuộc tình hờ Bỗng chốc Nghiêm trang… Chương ba
Ta còn em đường lượn mái cong Ngôi chùa cũ, Tháng năm buồn lệch xô ngói âm dương Ai đó ngồi bên gốc đại, Chợt quên ai kia Đứng đợi bên đường.
Em ơi ! Hà Nội – phố ! Ta còn em đám mây in bóng rồng bay Cổng đền Quán Thánh Cờ đuôi nheo ngũ sắc Còn em dãy bia đá Nhân tình Hội tụ Rêu phong gìn giữ nét tài hoa… (…) Ta còn em tiếng trống tan trường Áo thanh thiên điệp màu liễu rủ. Đôi guốc cao mài mòn đại lộ, Một ngả nào lưu dấu gót tài hoa. Còn em mãi mãi dáng kiêu sa Lặng lẽ theo em về phố…
Ta còn em những ánh sao sa, Tia hồi quang Chớp chớp trên đường Toa xe điện cuối ngày, Áo bành tô cũ nát… Lanh canh! Lanh canh! Tiếng hằng ngày hay hồi âm Thuở chiềng khua?… Ta còn em ngọn đèn khuya Vùng sáng nhỏ Bà quán mải mê câu chuyện Nàng Kiều Rượu làng Vân lung linh men ngọt Mắt cô nàng lúng liếng đong đưa Những chàng trai say suốt mùa… Chương năm
Ta còn em cánh cửa sắt Lâu ngày không mở. Nhà ai? Qua đó. Bâng khuâng nhớ tuổi học trò Còn em giàn thiên lý chết khô, Cỏ mọc hoang trong vườn nắng, Còn em tiếng ghi-ta Bập bùng Tự sự Châm lửa điếu thuốc cuối cùng xập xoà Kỷ niệm Đêm kinh kỳ thuở ấy, Xanh lơ…
Ta còn em chiếc lá bàng đầu tiên Nhuộm đỏ Cô gái gặp nắng hanh. Chợt hồng đôi má Cơn mưa nào đi nhanh qua phố Một chút xanh hơn Trời Hà Nội hôm qua… Ta còn em cô hàng hoa Gánh mùa thu Qua cổng chợ Những chùm hoa tím Ngát Mùa thu…
Em ơi ! Hà Nội – phố Ta còn em Một màu xanh thời gian Chợt nhoè, Chợt hiện Chợt lung linh ngọn nến, Chợt mong manh Một dáng Một hình
Ta còn em một phút mê cuồng Người nghệ sỹ lang thang hè phố Bơ vơ Không nhớ nổi con đường. Ngay trước cổng nhà mẹ cha Còn em một bóng chiều sa Những câu thơ, những bức tranh Đời đời Lỡ dở…
Em ơi ! Hà Nội – phố Ta còn em những giọt sương Nhoà nhoà bóng điện Mặt nước Hồ Gươm Một đêm trở lạnh. Cánh nhạn chao nghiêng Chiều cuối, Giã từ…
Em ơi! Hà Nội – phố! Ta còn em cánh tay trần Mở cửa Mùa xuân trong khung: Giò phong lan Điệp vàng rực rỡ Từng cây khô óng ả sợi tơ hồng Đường phố dài Chi chít chồi sinh Màu ước vọng in hình Xanh nõn lá… Ta còn em, Hà Nội – phố, em ơi! Ta còn em, Em ơi! Hà Nội, phố…
Tháng chạp 1972 Phan Vũ ( trích)
VOH – Dưới ngòi bút của mỗi thi sĩ, Hà Nội lại được khám phá ở những góc nhìn khác nhau. Tuy nhiên, chất chứa trong mỗi câu thơ về Hà Nội luôn có tình yêu và nỗi nhớ.
Hà Nội mùa thu dịu dàng, mùa đông trầm mặc, lãng mạn… Hà Nội 36 phố phường cổ kính và đầy dấu ấn riêng. Ấy chỉ là một trong những dáng hình của Thủ đô được tái hiện qua hàng ngàn bài thơ về Hà Nội. Để hiểu hơn về mảnh đất ngàn năm văn hiến, hãy cùng VOH thưởng thức tuyển tập thơ hay và đầy cảm xúc sau.
Cho đến ngày nay, Thủ đô Hà Nội vẫn là nguồn cảm hứng của nhiều cây bút. Vẻ đẹp, tình người, kỷ niệm, nỗi nhớ… gắn với thành phố nghìn năm tuổi luôn có sức hấp dẫn lạ kỳ. Dường như vì vậy mà những bài thơ hay về Hà Nội có thể dễ dàng khiến người ta xúc động, hoài niệm.